Thời gian cuối năm, Trị An đẹp lắm! Hồ nước phẳng lì như tờ giấy phủ lên màu xanh dương thẩm đồng điệu với bầu trời ngút ngàn mây trắng. Sáng sớm, thời tiết se lạnh thấp thoáng chút hơi thở của mùa Đông làm cho ai đó điệu đàng khoác lên cổ chiếc khăn mong manh sắc màu.
Vào trưa, không gian như đứng lại với tiếng chim cu gáy, tiếng con quạ lọt vào không gian nghe buồn bã. Giữa rừng cao su xanh thẳm ngai ngái mùi mủ còn sót lại là tiếng đập cánh của những con chim bìm bịp, hay là tiếng ríu rít của bầy chim sẻ trong những vạt cỏ lau bay vù lên khi nghe bước chân người.
Chiều buông, không gian như chùng xuống khi mây trời tầng tầng lớp lớp chuyển sang màu xám che lấp ánh vàng của sợi nắng. Đứng giữa nơi đây, vắng bóng người, cỏ cây hoa lá càng trong veo không vướng bụi đường như đứng giữa một sa mạc hoang vu nào đó như quen như lạ.
Cỏ lau mùa này không phải là lúc đẹp nhất, sự pha lẫn những cọng vừa nở và những cọng vừa tàn như sự tiếp nối của cái đẹp. Cỏ lau nhiều màu sắc, mọc hoang dã, tự sinh tự diệt. Những màu như tím đậm, hồng, vàng đậm, vàng nhạt của cỏ lau khi ngược nắng lung linh và mong manh uyển chuyển theo những cơn gió vui đùa.
Chui vào đám cỏ lau um tùm đó, loay hoay tìm chổ ngã lưng, nhìn lên bầu trời xanh ngắt vướng víu mấy bông hoa như bồng bềnh thả người theo dòng nước mát.
Mùa này, hoa cứt heo cũng nở rộ. Loài hoa dại có màu tim tím xanh xanh ấy mong manh ẩn mình dưới những thân cây khác nửa như nương tựa nửa như cố vươn lên. Xen kẽ vào những luống hoa ấy là sự kết duyên của những bụi hoa Xấu hổ màu hồng phấn dịu dàng nhưng đanh đá.
Trị An như nợ tui từ kiếp trước, nên những lúc nông nhàn tui lại về nơi đây, len lỏi từng góc để đòi lại cho mình khoảng không an yên và tự tại.
No Comment